Đất nước không bình yên
“Một ngàn năm đô hộ giặc Tàu”
Qua lâu lắm rồi...
“Một trăm năm nô lệ giặc Tây”
Qua lâu rồi...
“Hai mươi năm nội chiến từng ngày” (*)
Cũng qua lâu rồi...
Độc lập-Tự do-Hạnh phúc,
Từng ngày...
Từng đoàn người vất vưởng,
Những chồng đơn kêu oan,
Đòi hỏi gì nữa đây?
Quan quân cướp đất.
Dân nghèo đòi đất.
Nhà nhà giữ đất.
Ai có súng dùng súng!
Đoàn Văn Vươn nghe lời,
Nhà tù ngay trước mặt.(1)
Cuốc thuổng, gậy gộc sẵn sàng
Dân Văn Giang lên tiếng.
Dùi cui, roi điện, khiên giáp xếp hàng (2)
Cái Răng-mẹ con chị Lài
Không còn lai quần cũng chống!
Chống sao được chị ơi... (3)
Đất ở đâu mà đòi?
Đất là của toàn dân!
Toàn dân là ai vậy?
“Toàn quan” thay mặt rồi!
Bỏ cuộc đi mẹ ơi...
Không bỏ!
Về đi thôi cha ơi...
Không về!
Sống nhờ đất
Chết trở về với đất
Biết về đâu?
Nhà cửa nát tan rồi...
Ăn chút cháo cầm hơi,
Gạo này do ơn đảng!
Choàng chiếc khăn bớt lạnh,
Vải này nhờ ơn Bác!
Giữ chút đất cắm dùi,
Đất này của nhà nước!
Tất cả là của dân,
Trừ ngân hàng-kho bạc!
Đất nước hòa bình rồi
Sao dân còn khổ cực?
Độc lập-Tự do-Hạnh phúc
Sao dân cứ kêu than?
__________________________________
(*) Lời nhạc Trịnh Công Sơn
(1) Vụ cưỡng chế đầm tôm ông Đoàn Văn Vươn tại Tiên Lãng, Hải Phòng ngày 05/1/2012
(2) Vụ cưỡng chế tại Văn Giang, Hưng Yên ngày 24/4/2012
(3) Vụ hai mẹ con khỏa thân chống đối lực lượng cưỡng chế, bảo vệ xây dựng ngày 10/5/2012 tại Quận Cái Răng, Cần Thơ.