Liệu đảng CSVN có như lời của Tổng thống Elsin: “Cộng sản là không thể sửa chữa, chỉ có thể dẹp bỏ”?
Nhà báo Châu Thành (Danlambao) - Ở trong nước Việt Nam đang rộ lên yêu cầu lập đảng Dân chủ Xã hội do những đảng viên cộng sản đã có nhiều cống hiến cho đất nước đề xướng.
Mục đính hết sức chân chính và mang ý thức xây dựng của những người đề xuất lập đảng Dân chủ Xã hội là không để chống phá lật đổ đảng cộng sản mà để có ý kiến phản biện giúp đảng cộng sản có thể đi được theo con đường vì nước vì dân. Từ đó, đảng cộng sản có thể lấy lại lòng dân và tồn tại một cách quang minh chính đại. Những người đề xuất thành lập đảng mới, đều là những người có nhiều đóng góp cho cách mạng, họ rất thành tâm vì dân vì nước. Thế nhưng, đảng đã chỉ đạo các báo viết bài đả kích, xiên xẹo gây dư luận rằng đang có lực lượng chống phá âm mưu gây bạo động như kiểu Ai cập, Xiri...
Hẳn cả thế giới đều biết vừa qua đảng CSVN đã tự nhận thấy “một bộ phận không nhỏ cán bộ đảng viên thoái hóa biến chất”(như vậy phải nói đúng là một bộ phận khá lớn!)
Do độc quyền lãnh đạo yếu kém nên tình hình đất nước suy thoái, dân mất niềm tin vào đảng. Tình trạng dân chủ nhân quyền bị đảng và chính quyền chà đạp. Họ trắng trợn vi phạm pháp luật Việt Nam và các điều ước của Liên hiệp quốc mà chính quyền Việt nam đã ký chấp nhận tuân thủ... Trong Hội nghị 6 Ban chấp hành Trung ương đảng CSVN, Bộ chính trị đã ra nghị quyết xin kỷ luật tập thể Bộ chính trị và một Ủy viên Bộ chính trị nhưng đều bị tập thể Ban chấp hành bác bỏ. Trong khi báo cáo tổng kết hội nghị nhắc đến sự ruỗng nát của đảng, Nguyễn Phú Trọng đã phải khóc lóc. Tiếp đến, Hội nghị 7 Ban chấp hành Trung ương đảng, TBT Nguyễn Phú Trọng đưa danh sách 3 người của mình để bầu bổ sung vào Bộ chính trị cũng bị gạt ra rìa, BCHTW đã bầu 3 người khác, không theo phe Trọng.
Nhiều người biết Nguyễn Phú Trọng ngày xưa học ở trường đại học chẳng có gì xuất sắc. Sau này, nhiều người cùng học trường đảng Nguyễn Ái Quốc cũng chê Trọng ù lì. Nhờ được chui vào kho sách Mac-Lê-Mao rồi bước ra với bằng tán sĩ, Trọng mới vênh vang tiến sĩ! Khi công tác ở thành phố Hà Nội người dân đã gọi Trọng là Trọng lú. Khi lên làm Chủ tịch Quốc hội, đất nước bị Tàu xâm lấn, chúng tuyên bố biển Đông là của chúng, chúng đuổi đánh cướp thuyền của ngư dân Việt Nam, các đại biểu quốc hội chất vấn thì Trọng bảo biển Đông không có gì... Trước đại hội đảng người ta nói nhân sự đảng CSVN là do Tàu cộng sắp xếp. Nếu Trọng là người yêu nước thì sức mấy được nhảy lên chức tổng bí thư! Nhưng nay, rõ ràng Nguyễn Phú Trọng không điều khiển được đảng.
Vấn đề lớn nhất hiện nay cả thế giới đều thấy là lực lượng không theo Trọng đã ở vị trí áp đảo. Đa số trong Ban chấp hành Trung ương đảng không theo Trọng. Hầu hết nhân sĩ trí thức có tầm cỡ trong nước không theo Trọng. Nhưng cái cực kỳ nguy hại của đảng là Tổng bí thư của đảng có quyền sinh sát khá lớn. Như khóa trước ai cũng thấy rất rõ Nông Đức Mạnh sang Tàu được chúng cho ăn chơi thế nào ấy mà ở đó ký ngay cho Tàu vào chiếm Tây Nguyên để khai thác boxit, sau đó về bắt Bộ chính trị và Chính phủ nghe theo. Còn trong khóa này, việc sửa đổi hiến pháp là rất hệ trọng, có đến 72 trí thức, đảng viên cộng sản ở trong nước gửi bản góp ý sửa chữa (sau đó đến hàng chục ngàn người ký đồng tình thì Trọng bảo họ là suy thoái, chỉ đạo cần “xử lý”. Ngay cả ý kiến của thường vụ quốc hội, của UB MT TQ Việt Nam, của tập thể chính phủ... Trọng cũng cho vào sọt rác. Trọng cho lập ban biên tập sửa đổi hiến pháp nhưng những người trong ban và cả những đại biểu quốc hội đều nằm trong quyền sinh quyền sát của Trọng, nên Trọng bảo giữ điều 4 thì chẳng ai đám ho he!
Lê nin đã nói “Giai cấp thống trị không bao giờ tự nguyện rời bỏ quyền lợi của nó”. Còn Mác thì bảo, khi có lợi 300% thì có bị treo cổ bọn tư bản cũng làm. Trong khi giữ độc quyền cai trị những cán bộ đảng chỉ cần một chữ ký cũng thu về hàng triệu đôla, hàng nhiều tỷ tiền Việt, hàng trăm cân vàng. Họ đã cấu kết với nhau, bao che cho nhau, trắng trợn đàn áp nhân dân vì lợi ích phe cánh.
Qua thực tế Nguyễn Phú Trọng cũng có đủ một cuộc đời giàu có ăn mấy đời cũng không hết, như thanh tra chính phủ đã công bố chỉ một vụ nhỏ khi Nguyễn Phú Trọng còn tham gia ở Hà Nội đã rút mất của dân 1.400 tỷ đồng. Nhưng trước các cỡ đại bự tham nhũng, Trọng cũng thấy sẽ càng làm cho đất nước nghèo và nguy cơ sụp đổ đảng, nên Trọng muốn ngăn cản và làm theo sách vở. Nhưng nghị quyết rồi nghị quyết chỉ là mớ giấy lộn.
Độc trị thì tất yếu sẽ gây bè kéo cánh để giành nhau làm vua. Còn cùng phe mafia với nhau thì tên này đã bỏ phiếu cho tên kia làm lãnh đạo; khi tên này làm sai, phạm tội thì tên kia có quyền, hắn sẽ cho qua hoặc chỉ xử nhẹ. Thực tế đã chứng minh, đảng cộng sản Việt Nam là một kiểu mafia, hết phương cứu chữa.
Con đường thoát đang mở ra, thời cơ đã đến, nếu đảng cộng sản Việt Nam muốn sống còn cùng dân tộc thì việc sửa đổi hiến pháp cần tiến hành theo lẽ tự nhiên của trời đất, đi theo con đường văn minh mà nhân loại đang đi. Đó là con đường dân chủ.
Trong giai đoạn trước mắt, đảng vẫn lãnh đạo, nhưng cần bỏ điều 4. Các cơ quan đảng cần rút gọn, giảm bớt việc ăn phá quá nhiều tiền của nhân dân, tập trung làm nhiệm vụ cố vấn, giám sát, không nên nhảy ra điều khiển nhà nước.
Đa nguyên là lẽ tự nhiên của đất trời, cớ gì cứ khư khư bảo dân tộc chỉ theo luận thuyết quá nhiều sai trái của các ông Mác-Lê-Mao trong khi chính nơi quê hương các ông ấy người ta đã vứt các ông ấy vào sọt rác. Còn phải có Đa đảng thì mới có Tam quyền phân lập. Mới có phản biện và cạnh tranh chính trị lành mạnh. Nhưng bước đầu, tôi nghĩ các đảng muốn được thành lập cần được Quốc hội quy định có số lượng đảng viên tối thiểu và có tôn chỉ mục đích, điều lệ theo hướng dân chủ. Noi gương nước Mỹ và các nước tiên tiến, họ đấu tranh để làm tốt nhất cho dân cho nước họ. Xã hội của họ yên bình trong luật pháp do dân và vì dân. Có vị của đảng CSVN mang danh giáo sư, tiến sĩ này nọ bảo Hiến pháp nước ta cũng quy định các cơ quan lập pháp, hành pháp, tư pháp đều giao quyền độc lập. Các ông bịp như thế trẻ con nào nghe? Xin hỏi các ông những người lãnh đạo tam quyền ấy do ai cử? Thời gian qua tòa toàn xử theo luật rừng, bản án bỏ túi, có ai chống được họ? Khi đã độc quyền thì báo chí cũng do đảng chỉ huy, cho được thông tin thế nào thì phải theo thế ấy, vì vậy cần tự do báo chí miễn là không vi phạm pháp luật. Nhiều người còn bô bô rằng dân chủ là loạn. Thế thì cái “Việt Nam Dân chủ Cộng hòa” được ra đời hiệu triệu toàn dân tộc đi theo là bịp?
Trước bao đề xuất đúng đắn, đảng cộng sản Việt Nam đều bỏ ngoài tai. Liệu rồi đây đảng cộng sản Việt Nam có đúng như kết luận của tổng thống Borit Elsin “Cộng sản là không thể sửa chữa, chỉ có thể dẹp bỏ”. Tổng thống Borit Elsin là người đã sống trong xã hội do đảng cộng sản Liên xô cai trị. Ông biết rất rõ bản chất dã man, thối nát của chế độ, tiếp theo Gioc-ba-chốp, ông đã giúp cho dân Nga, cả 15 nước chư hầu trong Liên xô và 7 nước Đông Âu thoát nạn cai trị độc tài của cộng sản. Cộng sản Việt Nam đã bê gần như nguyên văn hiến pháp Liên xô thành hiến pháp năm 1992 của Việt Nam. Tai họa cộng sản từ Liên xô cũ đã tròng vào cổ dân tộc Việt Nam quá đau đớn và quá lâu rồi, cần gỡ bỏ!