Ngoại Bang & Nước Bạn
Tưởng Năng Tiến (Danlambao) - ...Mọi tầng lớp dân chúng đều đã đồng lòng... phủ nhận sự “lãnh đạo anh minh” của Đảng và Nhà nước... Khi kẻ cướp đã chiếm nhà, chĩa súng vào đầu thì kêu cứu (bất cứ ai) là điều không thể tránh, và việc làm này không thể xem là “cầu tới ngoại bang”. Miễn là chúng ta đừng kêu (nhầm) đồng bọn của chúng, cái thằng khốn nạn cũng chuyên nghề vừa đang đánh trống vừa ăn cướp, lại đang rập rình trước nhà...
*
Dân vô tín bất lập - Khổng Tử
Cuối tháng rồi - từ Bangkok - biên tập viên Gia Minh (RFA) đã có lời tường thuật, với đôi chút băn khoăn: “Đại diện Mạng lưới các bloggers Việt Nam hôm nay 28 tháng 8 tiếp tục đến trao Tuyên bố 258 cũng như trao đổi vấn đề nhân quyền ở Việt nam với Đại sứ quán Đức ở Hà Nội, sau khi họ vừa thực hiện được hoạt động đó hôm 23 tháng 8 với Đại sứ quán Úc.
Tuy nhiên việc làm đó có phải ‘thuận buồm, xuôi gió’ hay không?”
Câu hỏi này hoàn toàn xác đáng nhưng dường như lại không phải là nỗi bận tâm của một trong những người trong cuộc. Qua FB, blogger Phương Bích tâm sự:
“Là một trong những người ký vào bản tuyên bố 258, đương nhiên tôi nhận lời tham gia trao tuyên bố này cho sứ quán Đức, vào sáng ngày 28/8. Thú thực, tuy các cuộc trao tuyên bố 258 trước đó cho các sứ quán Thụy Điển, Úc, Mỹ đều diễn ra bình thường, nhưng tôi vẫn khá hồi hộp. Tôi chỉ nghĩ duy nhất về một điều: làm thế nào để đến được đó?
…
Đến gần sứ quán, từ xa đã thấy mấy người đàn ông cả Tây lẫn ta đang đứng trên vỉa hè, ngay trước cổng... Ngay lúc đó, tôi đã cảm thấy được che chở, mặc dù mình đang đứng ngay trên đất nước mình. Một cái gì đó ấm áp, tin cậy khiến tôi rất xúc động...
Vào đến phòng, qua giới thiệu, chúng tôi mới biết những người Đức đứng đợi chúng tôi ngoài cổng chính là tham tán và trưởng phòng văn hóa chính trị của sứ quán Đức. Thực sự tôi rất ngạc nhiên. Họ là đại diện cho một trong những đất nước được coi là văn minh hàng đầu thế giới, nhưng lại sẵn sàng đứng đợi những người dân thường như chúng tôi, để đón tiếp và lắng nghe những nguyện vọng tâm tư của những người chẳng có một chút địa vị nào trong xã hội. Đến bao giờ, quan chức Việt Nam mới đón tiếp người dân của mình được như thế này?
Bỗng nhiên tôi thấy tủi thân ghê gớm. Đất nước mình lúc nào cũng tự hào có 4000 năm lịch sử, vậy mà hôm nay con cháu Người vẫn nghèo khổ, vẫn thua xa thiên hạ một trời một vực. Bên cạnh họ, năm người phụ nữ chúng tôi đủ lứa tuổi, thật nhỏ bé và yếu đuối. Có lẽ những điều đang xảy ra với chúng tôi và những người dân Việt Nam đang phải chịu đựng, thật xa lạ và khó hiểu đối với họ...
Có thể ai đó cười mỉa mai, rằng sao phải cầu tới ngoại bang? Nếu vậy, xin hầu các quý vị vào dịp khác.”
Hậu vận của Phương Bích, và những bạn đồng hành - rồi ra - chưa chắc đã “thuận buồm xuôi gió” nên đợi “vào dịp khác” (e) bị hơi lâu. Trong lúc tôi lại quá rảnh, quá an toàn, và cũng hơi chán đời (hay nói theo kiểu Mỹ là đang rất boring) nên xin phép được tiếp nối ngay câu chuyện dở dang này, cho nó… đỡ buồn – chút đỉnh!
Tưởng gì chớ “cầu tới ngoại bang” - trong những năm gần đây - là chuyện đã diễn ra một cách rất hồn nhiên, và tuyệt nhiên chả thấy ai có chút băn khoăn nào ráo. Xin đơn cử một thí dụ, qua một lá đơn đề ngày 17 tháng 6 năm 2009:
V/v Bắt giữ người và xe máy trái pháp luật,
lập hồ sơ giả, biên bản giả ép mẹ tôi đi tù
Kính gửi: UB Nhân Quyền Liên Hiệp Quốc, các cơ quan thông tin ngôn luận trong và ngoài nước.
Tên tôi là Nguyễn Thị Hương, 23 tuổi, hộ khẩu tại Xóm Vàng, Hoàng Đan, Tam Dương, Vĩnh Phúc.
Tôi xin được trình bày với nội dung như sau:
............
Với là đơn này, kính mong các quý cơ quan, ân nhân... hết sức lên tiếng cứu giúp mẹ tôi đang tuyệt thực trong nhà tù cộng sản, lên tiếng cứu giúp một người dân khiếu kiện lâu năm bị đàn áp và bắt bớ vô tội vạ.
Hà Nội, 17/6/2009
Nguyễn Thị Hương
(Liên lạc : +841223247067, Chị Khang +841673061848, chị Mai +84978105604)
Ông Phạm Đỉnh, chủ nhiệm trang Thông luận - một trong những cơ quan thông tin ngoài nước đã đăng lại toàn văn tờ đơn trên - đã có viết thêm đôi lời phụ chú, xem buồn thấy rõ:
“Đơn tố cáo này của cô Hương được gửi tới ‘Ủy Ban Nhân Quyền LHQ’. Chắc chắn nó sẽ không đến được người nhận, Cao Ủy Nhân Quyền LHQ có những quan tâm lớn khác, nhưng đây chính là điều bi đát trong hoàn cảnh đất nước hiện nay: người dân oan ức không còn biết cầu mong ở ai khi mà chính nhà cầm quyền là kẻ cướp! Họ chỉ còn hy vọng mỏng manh ở một công lý rất xa xôi.”
Cũng đúng vào hôm mà cô Phương Bích, và các đại diện mạng lưới bloggers đang “trao đổi vấn đề nhân quyền ở Việt nam với Đại sứ quán Đức ở Hà Nội” thì một công dân Việt Nam (khác) lại tiếp tục đặt niềm “hy vọng mỏng manh” của mình, qua một tờ đơn khác:
Đơn Kêu Cứu
Phú Yên, ngày 28/8/2013
Kính gởi:
- Ông Tổng Thư Ký Liên Hiệp Quốc Ban Ki-moon
- Tổng Thống Hoa Kỳ Obama và Chính Phủ Các Nước Dân Chủ Trên Thế Giới
- Chủ Tịch Thượng Viện và Hạ Nghị Viện của Hoa Kỳ và các Nước
- Ủy Hội Tự Do Tôn Giáo Quốc Tế Hoa Kỳ
- Đại Sứ Hoa Kỳ tại Việt Nam
- Các Tổ Chức Nhân Quyền Trên Thế Giới
- Các Cơ Quan Truyền Thông Thế Giới
- Các Cộng Đồng Người Việt Quốc Gia tại Hải Ngoại
- Ban Trị Sự Giáo hội PGHH Trung Ương tại Hải Ngoại
- Các cơ quan thông tấn trong và ngoài nước, đài RFA…
Tôi tên NGUYỄN THỊ KIM LAN, sinh năm 1957, hiện ngụ tại 17/6 Nguyễn Trãi, phường 5, thành phố Tuy Hòa, tỉnh Phú Yên, Việt Nam. Số điện thoại nhà 01226606052.
Hôm nay, tôi xin trình bày về sự việc chồng tôi bị công an tỉnh Phú Yên bắt tạm giam tại trại tam giam tỉnh Phú Yên đã 7 tháng nay mà cho tới nay chúng tôi vẫn chưa rõ thông tin…
Trong tình trạng vô cùng lo lắng cho tính mạng chồng tôi, và trong tình trạng người già lại mang trong người nhiều căn bệnh như bệnh đau bao tử, huyết áp cao… tôi không biết tình trạng của chồng tôi như thế nào, tôi kính xin Liên Hiệp Quốc, Chính phủ các nước, các Tổ chức Nhân quyền, các Cơ quan Truyền thông, các Đoàn thể Người Việt Hải ngoại, các Cơ quan yêu chuộng tự do trên thế giới lên tiếng và can thiệp giúp chồng tôi, giúp tôi biết được tình hình chồng tôi, và được trả về sống với gia đình.
Tôi cùng gia đình xin hết lòng cám ơn sự giúp đỡ can thiệp của Quý Tổ Chức và Quý Vị.
Trân trọng kính chào.
Cô Nguyễn Thị Hương và bà Nguyễn Thị Kim Lan, cũng như bao nhiêu triệu công dân Việt khác - rõ ràng - không còn chút tin tưởng (nhỏ nhoi) nào vào luật pháp và giới lãnh đạo ở đất nước này. Khi mất mẹ, mất chồng, hay mất xe (đạp) họ chỉ cầu mong đến sự “giúp đỡ” hay “can thiệp” của... Tổng Thư ký Liên Hiệp quốc và các tổ chức nhân quyền trên thế giới!
Mọi người, xem chừng, đều... hướng ngoại. Hay nói theo cách dùng chữ của blogger Phương Bích là đều... “cầu tới ngoại bang”!
Sao lại kỳ vậy cà?
Sao một dân tộc vốn có truyền thống “chống ngoại bang” và “vẫn tự hào vì đã đánh thắng ba đế quốc to” đùng, lại đùng đùng đâm ra “hảo ngoại” (hay “vọng ngoại,” hoặc “sùng ngoại”) dữ vậy - Trời?
Câu trả lời có thể tìm được sau khi nghe (qua) một... Tiếng dân kêu:
Hải phòng 16-8-2010
Kính gửi: Giáo sư Nguyễn Huệ Chi - trang mạng boxitvn.net
Tôi Bùi Thị Đóa 72 tuổi, văn hóa lớp 6 bổ túc, trú 550 Tôn đức Thắng HP. Xin được hỏi và nhờ ông giúp đỡ như sau:
Tôi kêu cứu theo Hiến pháp, luật pháp VN, từ quan chức thấp đến cao nhất của Nhà nước, cụ thể là:
1/ Bộ chính trị và UBTV quốc hội: 120 đơn
Ô. Mạnh Tổng bí thư: 19 đơn
Ô. Triết Chủ tịch nước: 25 đơn
Ô. Trọng Chủ tịch quốc hội: 17 đơn
Ô. Dũng Thủ tướng CP: 23 đơn
Dù vốn là một kẻ rất vô tâm, và dù chưa đọc hết tờ đơn (xem nội dung “kêu cứu” chuyện gì) tôi cũng đã cảm thấy vô cùng… ái ngại. Tôi không ái ngại vì hàng trăm lá đơn không người nhận của bà Bùi Thị Đóa. Tôi cũng không ái ngại gì vì sự “vô tình” của ông Tổng Bí thư, ông Chủ tịch Nước, ông Chủ tịch Quốc hội, hay ông Thủ tướng. Tôi chỉ ái ngại cho người (duy nhất) chịu nhận tờ đơn là giáo sư Nguyễn Huệ Chi – một nhân vật mà tôi e rằng chưa chắc đã có thể bảo vệ được trang mạng, cũng như sinh mạng, của chính mình trong thời buổi (nhiễu nhương) này!
Nguồn ảnh và chú thích: 4vietnam.org
Vấn đề cũng không chỉ giới hạn ở từng cá nhân. Ở bình diện tập thể, hình ảnh “những người dân oan không còn biết cầu mong ở ai” này - cùng với những biểu ngữ viết bằng ngoại ngữ, sai lỗi chính tả tùm lum - cũng đã xuất hiện mỗi lúc một nhiều, ở khắp mọi nơi.
Thôi thì cũng xin giới lãnh đạo Đảng và Nhà nước Việt Nam hai chữ “đại xá”, chả thèm chấp nhất làm chi với (cái) đám dân đen vốn “ngu quá lợn” ở xứ sở này. Tuy nhiên, nếu rảnh, tưởng quí vị cũng nên xem qua bản “Tuyên bố của Nhóm Linh mục Nguyễn Kim Điền” và “Kháng thư của Khối 8406” về Nghị định 72 cho biết sự tình. Cả hai nhóm người (đạo cũng như đời) này đều “kính gửi” sự quan tâm của họ đến:
- Quý Chính phủ các Quốc gia tự do dân chủ
- Quý Hội đồng Nhân quyền Liên Hiệp Quốc
- Quý Tổ chức Nhân quyền hoàn vũ
- Quý Cơ quan truyền thông quốc tế và quốc nội...
Nói cách khác là mọi tầng lớp dân chúng đều đã đồng lòng... phủ nhận sự “lãnh đạo anh minh” của Đảng và Nhà nước. Còn nói theo ông Phạm Đỉnh, chủ nhiệm trang Thông luận, là thiên hạ đã mặc nhiên xem “chính nhà cầm quyền là kẻ cướp” rồi!
Khi kẻ cướp đã chiếm nhà, chĩa súng vào đầu thì kêu cứu (bất cứ ai) là điều không thể tránh, và việc làm này không thể xem là “cầu tới ngoại bang”. Miễn là chúng ta đừng kêu (nhầm) đồng bọn của chúng, cái thằng khốn nạn cũng chuyên nghề vừa đang đánh trống vừa ăn cướp, lại đang rập rình trước nhà.