Trường ca ngày về
Anh vẫn đợi ngày thanh bình trở lại.
Anh sẽ về với một khối tình say.
Cho em cả cuộc đời áo chiến bạc vai,
thơm mùi nắng cháy.
Cho em hết không còn gì giữ lại.
Cả tháng ngày nằm rừng ngủ bụi
Những đêm dài kịch chiến giữa rừng hoang.
Như đêm nay
Trên tay anh khói súng vẫn chưa tan
Mười ngón run run trên thép lạnh.
Run như môi em căng sữa xuống môi anh.
Anh muốn bắn cho đêm tan loãng hết
Hỏa châu buồn ấm ức nổ trong mây.
Anh lướt mình trong lửa đạn.
Như đêm nào điên dại uống cạn hết men say
Máu của bạn, máu của thù đông đặc.
Say khói súng môi anh đắng ngắt
Nghe căm hờn trong máu nóng chưa tan
Đêm dài mãi lạnh lùng nơi chiến địa
Đêm thao thức giữa núi rừng hoang phế
Lời thở than trong gió mãi âm vang
Anh nghe tiếng chim kêu sương lạnh ngắt
Anh sẽ về với một khối tình say.
Cho em cả cuộc đời áo chiến bạc vai,
thơm mùi nắng cháy.
Cho em hết không còn gì giữ lại.
Cả tháng ngày nằm rừng ngủ bụi
Những đêm dài kịch chiến giữa rừng hoang.
Như đêm nay
Trên tay anh khói súng vẫn chưa tan
Mười ngón run run trên thép lạnh.
Run như môi em căng sữa xuống môi anh.
Anh muốn bắn cho đêm tan loãng hết
Hỏa châu buồn ấm ức nổ trong mây.
Anh lướt mình trong lửa đạn.
Như đêm nào điên dại uống cạn hết men say
Máu của bạn, máu của thù đông đặc.
Say khói súng môi anh đắng ngắt
Nghe căm hờn trong máu nóng chưa tan
Đêm dài mãi lạnh lùng nơi chiến địa
Đêm thao thức giữa núi rừng hoang phế
Lời thở than trong gió mãi âm vang
Anh nghe tiếng chim kêu sương lạnh ngắt
Anh nghe rừng chuyển mạch rất thê lương
Đêm vô vọng chân trời còn đen đặc
Bình minh muộn màng xin khao khát đi lên.
Như sớm mai nào thèm khát hôn em
Môi mật ngọt chết run từng thớ thịt
Tay rung động ngất ngây vòng quá khít
Nghe máu mình luân chuyển ở tim nhau.
Tiếng hú rừng rơi từ cõi thâm sâu
Đêm sỏi đá cựa mình đau rướm máu
Anh sẽ đợi mặt trời lên
Anh sẽ thức nhìn mặt trời kiêu ngạo
Nhỏ nắng hồng tươi sữa ngọt hài nhi.
Anh vẫn còn kiên nhẫn như ngày xưa
Giờ tan học
Đợi muộn màng em dưới gốc me xanh
Nón kín mặt chân kiêu sa em bước
Lòng anh chùng nuối tiếc vỡ mông mênh.
Biết bao lần anh muốn ngỏ yêu em
Lòng mở cửa nhưng hồn anh đã nghẹn
Chân bước vội mà không bao giờ đến
Dù cách em chưa quá nửa tầm tay.
Ôi mặt trời ngủ muộn quá đêm nay
Nghìn tiếng động của núi rừng thê thảm
Anh trườn mình trên cỏ sương đẫm ướt
Hơi tế bào trong lá thở run run
Nghe tim anh hừng hực lửa yêu thương
Tay đã lạnh ,súng nằm im ,muốn khóc.
Anh nhớ ngày xưa còn đi học
Hai đứa thường hò hẹn lúc chiều tan
Chân sẻ non êm bước dịu như tiên
Trên lối cỏ úa vàng xanh nắng hạ
Em thoăn thoắt chân ngày đi vội vã
Anh sỗ sàng trên tóc nhặt tơ vương
Đẹp làm sao, đẹp nhất những con đường
Từ Đồng Khánh đưa em về Gia Hội
Đã mấy năm rồi em vẫn còn chờ đợi.
Đời chiến binh. Nhiều lúc nghĩ mà thương.
Ngày yêu em mười tám, anh lên đường
Mắt đẫm lệ em tôi từ biệt khóc.
Anh vẫn nhớ vô cùng trong đôi mắt
Diu hiền thay lòng biển cả bao dung
Và đêm nay súng vẫn nổ không ngừng
Tay vẫn bắn mà lòng đau vô hạn
Những tiếng súng bắn vào đêm uất nghẹn
Từng âm thanh mục rữa bủa vây anh.
Biết bao người gục ngã trước bình minh
San sẻ máu cho thơm lòng đất mẹ
Cho hy vọng đâm chồi lên tiếng gọi
Cho cành khô xanh lá đón mùa xuân.
Dù một mai, lỡ anh về không còn đủ tay chân
Hay đôi mắt không còn xanh tình ái
Anh vẫn còn đôi tai nghe núi sông mở hội
Nghe em cười rộn rã nắng vàng hanh
Nghe mẹ già đưa võng dưới trăng thanh
Nghe kĩu kịt thôn vui mùa lúa mới.
Anh vẫn còn trái tim mở toang say ngày hội
Còn máu hồng làm xác pháo mua vui
Anh vẫn còn đôi môi
Để mời em nhập cuộc đêm say
Uống cạn hết men tình vừa ướp chín.
Anh sẽ đợi ngày về đi thắp lại mùa Xuân
Bằng ánh lưả yêu thương nhân loại
Anh sẽ đợi ngày về
Dù phải còn đợi mãi.
Ngày trở về yêu em với tay chân còn lại
Bằng những gì trong anh chưa phế thải.
Võng tình yêu sẽ đan xanh rêu mơi
Ru em vào hơi thở của mùa Xuân.
Đêm vô vọng chân trời còn đen đặc
Bình minh muộn màng xin khao khát đi lên.
Như sớm mai nào thèm khát hôn em
Môi mật ngọt chết run từng thớ thịt
Tay rung động ngất ngây vòng quá khít
Nghe máu mình luân chuyển ở tim nhau.
Tiếng hú rừng rơi từ cõi thâm sâu
Đêm sỏi đá cựa mình đau rướm máu
Anh sẽ đợi mặt trời lên
Anh sẽ thức nhìn mặt trời kiêu ngạo
Nhỏ nắng hồng tươi sữa ngọt hài nhi.
Anh vẫn còn kiên nhẫn như ngày xưa
Giờ tan học
Đợi muộn màng em dưới gốc me xanh
Nón kín mặt chân kiêu sa em bước
Lòng anh chùng nuối tiếc vỡ mông mênh.
Biết bao lần anh muốn ngỏ yêu em
Lòng mở cửa nhưng hồn anh đã nghẹn
Chân bước vội mà không bao giờ đến
Dù cách em chưa quá nửa tầm tay.
Ôi mặt trời ngủ muộn quá đêm nay
Nghìn tiếng động của núi rừng thê thảm
Anh trườn mình trên cỏ sương đẫm ướt
Hơi tế bào trong lá thở run run
Nghe tim anh hừng hực lửa yêu thương
Tay đã lạnh ,súng nằm im ,muốn khóc.
Anh nhớ ngày xưa còn đi học
Hai đứa thường hò hẹn lúc chiều tan
Chân sẻ non êm bước dịu như tiên
Trên lối cỏ úa vàng xanh nắng hạ
Em thoăn thoắt chân ngày đi vội vã
Anh sỗ sàng trên tóc nhặt tơ vương
Đẹp làm sao, đẹp nhất những con đường
Từ Đồng Khánh đưa em về Gia Hội
Đã mấy năm rồi em vẫn còn chờ đợi.
Đời chiến binh. Nhiều lúc nghĩ mà thương.
Ngày yêu em mười tám, anh lên đường
Mắt đẫm lệ em tôi từ biệt khóc.
Anh vẫn nhớ vô cùng trong đôi mắt
Diu hiền thay lòng biển cả bao dung
Và đêm nay súng vẫn nổ không ngừng
Tay vẫn bắn mà lòng đau vô hạn
Những tiếng súng bắn vào đêm uất nghẹn
Từng âm thanh mục rữa bủa vây anh.
Biết bao người gục ngã trước bình minh
San sẻ máu cho thơm lòng đất mẹ
Cho hy vọng đâm chồi lên tiếng gọi
Cho cành khô xanh lá đón mùa xuân.
Dù một mai, lỡ anh về không còn đủ tay chân
Hay đôi mắt không còn xanh tình ái
Anh vẫn còn đôi tai nghe núi sông mở hội
Nghe em cười rộn rã nắng vàng hanh
Nghe mẹ già đưa võng dưới trăng thanh
Nghe kĩu kịt thôn vui mùa lúa mới.
Anh vẫn còn trái tim mở toang say ngày hội
Còn máu hồng làm xác pháo mua vui
Anh vẫn còn đôi môi
Để mời em nhập cuộc đêm say
Uống cạn hết men tình vừa ướp chín.
Anh sẽ đợi ngày về đi thắp lại mùa Xuân
Bằng ánh lưả yêu thương nhân loại
Anh sẽ đợi ngày về
Dù phải còn đợi mãi.
Ngày trở về yêu em với tay chân còn lại
Bằng những gì trong anh chưa phế thải.
Võng tình yêu sẽ đan xanh rêu mơi
Ru em vào hơi thở của mùa Xuân.
danlambaovn.blogspot.com
Trầm Kha - Nguyễn Văn Đồng: KHI THANH BÌNH TRỞ LẠI
Trầm Kha - Tôi sẽ nhận người làm anh em. Đi xây những cây cầu đã sập. Những ngôi nhà đổ nát. Những thành quách điêu tàn. Tôi sẽ mời anh tắm lại dòng sông. Không còn máu, không còn biên thùy ngăn cách. Trước khi cùng anh đi thăm những người đã chết. Thắp cho nhau nén hương lòng muôn đời không tắt. Tưởng nhớ bạn bè xấu số vội ra đi...