Thư gửi chị Kim Chi nhân chuyến được mời thăm Hoa Kỳ
Chị Kim Chi,
Khi những người có tâm huyết với đất nước, với dân tộc chỉ ra những cái sai phạm của đảng và nhà nước XHCNVN thì lập tức bị chụp cho cái mũ "Phản Động", "Tay Sai Đế Quốc", "Liếm Gót Ngoại Bang"... và còn rất nhiều từ ngữ tệ hại khác họ sẽ trút lên đầu những người dám nói lên tiếng nói chân thật của mình. Đây cũng là thói quen của những con người mê sảng, những kẻ lên đồng, luôn nghĩ mình là tiếng nói của thần linh nói với người cõi trần thấp hèn. Họ coi lẽ phải và chân lý thuộc về phía họ nên những ai đi ngược lại luận điệu, suy nghĩ của họ đều là phản quốc, là tay sai bán nước...
Nói đến đây tôi nhớ đến một người trẻ tôi rất khâm phục, vì lòng can đảm, phân minh rạch ròi: Đó là người tù Phương Uyên. Trong phiên xử cô và hai người bạn cùng đấu tranh tại tòa ở Long An, Bằng những từ ngữ đơn sơ, ngây thơ nhưng rất mạnh mẽ và rạch ròi Phương Uyên đã dạy dỗ các quan tòa ở Long an rằng cô chống đảng CS, nhà nước CS chứ cô không chống đất nước và nhân dân Việt Nam. Các ông (tòa) đừng có đánh đồng đảng CS, nhà nước CS với đất nước và dân tộc Việt Nam.
Do đâu mà Việt Nam có loại văn hóa mơ ngủ, lẫn lộn và đánh đồng này cả hàng sáu bảy chục năm qua mà Phương Uyên nhận thức được trong lúc các quan chức thì không? Đó chẳng qua do tệ sùng bái lãnh tụ "thông qua phán sử" và lòng tự tôn phát cuồng của đảng Cộng Sản đã tạo ra thứ văn hóa ấy. Ở Việt Nam, khi nói động chạm đến sai phạm của lãnh tụ, đảng hay nhà nước CS những người có khuynh hướng thân CS hay lên án rằng thành phần này là thành phần phản động, đang xúc phạm tới tổ quốc và dân tộc. Do họ lầm lẫn, không phân biệt được: Đâu là tổ quốc và dân tộc? Đâu là lãnh tụ và đảng phái? Vì mê cuồng lãnh tụ và lòng tự tôn đảng thái quá nên họ nhìn gà hóa cuốc, cứ tưởng lãnh tụ, đảng là đất nước, dân tộc và ngược lại, coi đất nước và dân tộc chỉ là cái bóng đàng sau lãnh tụ và đảng.
Nói đến đây có thể tôi sẽ xúc phạm đến lòng tự ái của chị bởi tôi biết chị là người say "lí" tưởng CS, là "đảng viên CS chân chính". Đó là quyền lựa chọn của chị. Riêng tôi, tôi nghĩ chẳng có gì đáng cho tôi quan tâm về điều đó ở thời buổi này. Bởi biết đâu nếu tôi sống ở Bắc hoặc tôi đi tập kết ra bắc như chị, biết đâu (?) tôi cũng được giáo dục để trở thành đảng viên, cũng mang văn hóa đánh đồng như những dư luận viên kia. Điều tôi quan tâm nhất bây giờ: dù chị là đảng viên CS nhưng đã dám cất tiếng nói của chính mình chứ không phải nói theo đảng dạy. Điều mà xưa nay có rát ít đảng viên CS Việt Nam nào dám làm. Lẽ dĩ nhiên khi dấn thân để bênh vực lẽ phải chị sẽ phải đối mặt với sự vu vạ rất nặng nề từ phía CSVN. Đó là truyền thống văn hóa lâu đời của đảng CS đã từng làm mà ít ai tránh khỏi khi tỏ hành động phản kháng như chị. Mong rằng chị thừa can đảm để chịu cuộc ném đá ác độc của CS.
Ngoài ra chị cũng sẽ gặp một số nhỏ phản biện mang đầy tính ngờ vực của những người đối chiều với CS. Đó là chuyện tự nhiên, bởi vì chị là CS, mà phần đông dân trong cũng như ngoài nước ít ai tin vào lời CS nói. Đó là một sự thật mà tôi nói ra không sợ làm buồn lòng chị bởi tôi biết chị vẫn còn bản chất nguyên si một "dân Nam Kỳ Quốc" mặc dầu chị làm CS đã nhiều chục năm. Dân chủ đa nguyên nó là vậy.
Cuối cùng, trong những ngày đang thăm xứ sở "Đế quốc sừng sỏ nhất thế giới" và "tụi tư bản đang giãy chết" mong chị sẽ sàng lọc một ít kinh nghiệm tốt đẹp để chị có nhiều quyết tâm hơn, để chị có thể đem lại cho xứ sở "Tự do gấp vạn lần" được hạnh phúc như lòng mong đợi của những người đã dấn thân đấu tranh.
Đây mới chính là cuộc giải phóng dân tộc thực sự của lịch sử liệu chị có bỏ nửa đường đi hay không?
26/04/2014